Miên Man Dưới Bóng Tà Huy
Đỉnh non bàng bạc ráng tà
Ngoại ô hoang vắng, gốc đa lặng nhìn
Gió lùa hạ thảo cầm tin
Dã Quỳ đờ đẫn vọng nghìn sơn khê
Đường cong sỏi đá gồ ghề
Bước giầy thô kệch, tứ bề quạnh hiu
Vóc ngà in bóng khẳng khiu
Nét mày vất vưởng ỉu xìu dung nhan
Ai xui khiến hạc gọi đàn
Tương phùng khoảnh khắc, lệ khan mi lồng
Để dòng quyến luyến ngóng trông
Tuyết sương da diết, mặn nồng lụy bi
Tưởng rằng nhặt lá thiên di
Kết hoa cỏ nội thầm thì trong mưa
An bày gặp gỡ thoáng chưa
Mừng mừng tủi tủi đã thừa giọt đau
Sao khuê há ửng sắc màu
Chận vầng xám xịt lách lau mịt mùng
Lỡ làng khúc điệp tình chung
Thi biều gửi gắm não nùng nguôi ngoai
Đò ngang sóng sượt mệt nhoài
Con sông ngơ ngác, u hoài suối ngân
Ai tô ánh nguyệt bần thần
Vạt bâu cắt dở, lệch dần mũi kim
Núi nhô mạch nước kiếm tìm
Đồng xanh bất tận tiếng chim võ vò
“Lúa” đây “Mạ” đấy đắn đo
Hạt nào tròn trĩnh ấm no đáy lòng?
August 14, 2019
Tam Muội