Đồng Cảm Nỗi Niềm
Chị bước xuống tàu nặng nỗi lo
Lênh đênh sóng nước hướng lần mò
Biển trời thăm thẳm, nuôi hy vọng
Mảnh đất dung hoà ngưỡng tự do
Ghen ghét hoá công phận má hồng
Mịt mù phủ kín trận cuồng giông
Gặp thuyền hải tặc va vào mạn
Hiếp đáp bạo hành thẳng tấn công
Một đám sỗ sàng đã cướp đi
Chữ trinh đáng quý của xuân thì
Ngọc trây tủi nhục, căm hờn giận
Nhơ nhớp bầy nhầy, kẻo thị phi?
Rốt cuộc định cư trên xứ người
Tảo tần bươn chải tuổi đôi mươi
Đầu đời sanh trẻ vô thừa nhận
Nén giọt lệ rơi khi nhạo cười
Bao năm dầu dãi được ngôi nhà
Hủ hỉ đượm tình máu mủ pha
Trường học chân con, Mẹ dũa móng
Chiều về mẫu tử rộn ngân nga
Lận đận trớ trêu mãi chực chờ
Bão tràn giũ sạch, trắng tay trơ
Dã tràng xe cát, khổ hoàn khổ
Ngụp lặn ba đào xơ xác xơ…
Thông suy thấu nghĩ cảm mà thương
Áo lụa quần là cũng phấn hương
Lắng đọng niềm riêng vui khoảnh khắc
Vạn sầu thoáng chốc bốc thành sương.
August 29, 2019
Tam Muội