Lạc Mộng Duyên Rơi
Hồ Than Thở trong ngày tầm tã ấy
Gió thông reo đùn đẩy lạnh cõi lòng
Đang bối rối quay mòng run lẩy bẩy
Ngựa lạc đường lỡ sẩy quấn bòng bong
Rơi hụt hẫng thầm mong tia mầu nhiệm
Cứu tình hình nhưng hiếm bởi xung quanh
Chẳng bóng dáng nên đành ngồi chánh niệm
Chợt huỵch huỳnh! Hiệu nghiệm bước chân anh
Từ dạo đó duyên lành xe đôi lứa
Hay hẹn hò mỗi bữa Chủ Nhật sang
Anh hướng dẫn rỏ ràng khi cưỡi ngựa
Nắm dây cương bàn cựa chắt vững vàng
Một buổi nọ bên Chàng cùng rong ruổi
Trải bạt ngàn rượt đuổi dưới hoàng hôn
Những cảm xúc dập dồn len lỏi duỗi
Khảy cung đàn quyện suối phả càn khôn
Rồi cuộc sống phải bôn ba xứ lạ
Hôm tiễn đưa lã chã giọt lệ sầu
Trao ước hẹn thề câu bền sỏi đá
Rạng công danh sẽ gá nghĩa cau trầu
Đã bao Hạ mưa ngâu dài nỗi nhớ
Người biệt tăm hay nỡ vội vô tình
Em cứ tưởng bình minh hồng rực rở
Nào canh tàn trăn trở hứng điêu linh…
Chiều bảng lảng lộ trình qua lối cũ
Cảnh giờ đây héo rũ thiếu mỹ miều
Tim nhức nhối cô liêu lầm lũi phủ
Đời vắng anh vũ trụ bỗng tiêu điều.
September 20, 2019
Tam Muội