Thu Tiếc Nuối
Chiếc lá cuối mùa đang lắc lư
Vẫy tay vĩnh biệt rớt từ từ
Bỏ cây trơ trọi mang buồn chán
Vì phải đón giông giá lạnh đừ
Thời gian chậm lại để Ta say
Thưởng thức không trung sắc úa này
Xen kẽ vàng ươm từng góc phố
Với làn sương mỏng quyện heo may
Chớ vẽ nắng tia lợt lạt màu
Phất phơ èo uột héo hàng lau
Mà tô cảnh mộng ngày xưa ấy
Giữ chút hương nồng, vương vấn nhau
Lặng lờ con nước nhịp nhàng trôi
Nhớ nụ ban sơ khiến bồi hồi
Uống giọt tinh hoa làm ngất ngưởng
Tình yêu vị mật thấm vành môi
Sông xanh, bến cũ, đó giang cầu
Kỷ niệm năm nào vẫn khắc sâu
Hình bóng thân thương chừ diệu vợi
Cố nhân một thuở, giờ nơi đâu?
Ngóng đợi chờ Ai, nhặt những gì?
Sao như hụt hẫng vướng sầu bi
Nhìn Thu nhẹ lướt, lòng nhoi nhói
Vô định mịt mùng bịt lối đi
Đừng rời Ta nhé, nhé Thu ơi
Đừng rước đông sang kẻo buốt đời
Đừng nguội tro tàn thêm quạnh quẽ
Đừng rời Ta nhé, nhé Thu ơi.
October 18, 2019
Tam Muội