Tơ Lòng Ngỡ Đã Nguôi Ngoai
Mấy năm rồi tưởng đã khép buồng tim
Khâu nỗi nhớ, nhận chìm khung dĩ vãng
Nào có biết hôm nay trời chạng vạng
Gặp lại Người, bảng lảng khúc sầu đau…
Gót lang thang trên phố xá sẫm màu
Khi Đông lập Thu dàu dàu từ tạ
Tiết chuyển lạnh khiến hàng cây trút lá
Những côn trùng vội vã núp vào hang
Quán cà phê với chái nhựa bên đàng
Nơi hò hẹn tuổi đang còn xuân phới
Chẳng lo lắng tương lai điều nghĩ ngợi
Chuỗi vô tư hồ hởi rạng nét hồng
Ghế kia ngồi thuốc nhả quyện tầng không
Dáng tiều tụy chất chồng bao lam lũ
Điểm lấm tấm phất phơ bờ che phủ
Vướng phong trần lụ khụ mái đầu xanh
Chợt xốn xang như đất lỡ tan tành
Nghe vụn vỡ mỏng manh làn sương khói
Niềm thôi thúc chực trào dâng réo gọi
Điệu dập dồn siết cõi dạ thêm sâu
Duyên cớ chi sao cứ mãi nhịp cầu
Cho bịn rịn rèm châu buồn se sắt
Cảnh ngang trái trớ trêu hoài xếp đặt
Để nụ cười héo hắt đọng vành môi
Mưa bất ngờ..bong bóng lập lờ trôi
Thời gian bỗng từng hồi khơi ngột ngạt
Chừ khoảng cách xa xăm dường bát ngát
Lệ lưng tròng nhoà nhạt bước chân đêm.
October 29, 2019
Tam Muội