Tình Khúc Sầu Đông
Đông đã về nơi ấy lạnh không anh
Có tuyết trắng đọng mành xuyên cõi dạ
Khi nhìn thấy những hàng cây trụi lá
Xác xơ cành buồn bã nỗi niềm riêng
Hun khói làn loang lổ nguyệt ngả nghiêng
Sợi trống vắng xích xiềng vây tâm khảm
Rơi lạc lõng giữa khung trời u ám
Chuỗi chuông sầu va chạm trái tim đơn
Ôm suy tư để giấc ngủ chập chờn
Tủi số phận dỗi hờn tơ duyên kiếp
Nghe tiếng dế cô miên trầm khúc điệp
Mà muộn phiền bước tiếp quãng đời đau?…
Còn chốn đây đợt sóng vỗ mạn tàu
Cảnh bàng bạc nhuốm màu lam tang tóc
Ngọn băng giá thổi khô vành mắt ngọc
Rớt lưng tròng bao bọc rát vết thương
Ôi ngổn ngang! Ôi vướng mắc đoạn trường
Cho lặng lẽ vấn vương chìm hoang dại
Đêm hướng vọng hoài trông miền xa ngái
Mối võ vàng siết mãi mảnh hồn côi
Nằm trở trăn đếm tích tắc từng hồi
Gió len lỏi nhạt môi mờ ảo ảnh
Trăng u uất cũng phai nhoà lóng lánh
Ngẩn ngơ lòng hiu quạnh lệ mi cay
Tình sắt đinh sao giở giói tháng ngày
Khiến nhung nhớ quả này như ai chiết
Bởi ánh lửa yêu đương đà bất diệt
Đành ngậm ngùi da diết quyện bóng câu.
November 9, 2019
Tam Muội