Vắng Bậu Rồi…
Vắng Bậu rồi trời đất bỗng buồn thiu
Cây cối cũng khẳng khiu vì thiếu nắng
Khung cửa sổ mất giàn treo lủng lẳng
Giỏ hoa nhài gửi tặng lúc ban sơ
Vắng Bậu rồi cỏ biếc đượm ngẩn ngơ
Bởi ngọn bấc hững hờ qua đầu ngõ
Đem rét lạnh khiến muôn loài méo mó
Đổi gam màu vàng võ nét cô liêu
Vắng Bậu rồi đêm lạc lõng đăm chiêu
Cà phê đắng, thi biều, khuây khoả nhớ
Bút nguệch ngoạc nhạt nhoà trên trang vở
Sao tơ chùng dây nhợ vướng bòng bong
Vắng Bậu rồi cuộc sống rớt long đong
Nào thanh thản tay vòng dung dăng phố
Nụ ấm áp khi tình đang nở rộ
Chỉ tiêu điều sóng vỗ ngập lòng côi
Vắng Bậu rồi ánh nguyệt lững lờ trôi
Nghe gió hú từng hồi đau rũ riệt
Đông lại đến cho hồn thêm da diết
Chuỗi mỏi mòn đã kiệt quệ còn đâu
Vắng Bậu rồi bóng tối thật dài lâu
Rơi huyễn hoặc nỗi sầu khâu tâm tưởng
Trở trăn trở giọt lăn hoài gắng gượng
Đợi Bậu về cùng hưởng những niềm vui
Vành khăn thêu lau mắt lệ sụt sùi
Nay chẳng nữa ngậm ngùi bên gối lẻ
Ngày tháng tới mình như đôi chim sẻ
Líu lo cành khe khẽ hát lời yêu.
December 8, 2019
Tam Muội