Hoàng Hôn Buồn…
Hoàng hôn buồn vầng tím tụ khối giăng
Tia vàng vọt lằng nhằng trên đường phố
Em thơ thẩn một mình đang cuốc bộ
Nghe bồi hồi sóng vỗ nhẹ buồng tim
Hoàng hôn buồn cảnh vật cũng lặng im
Khơi tâm trí rớt chìm trong nỗi nhớ
Tình thắm thiết đoạn đành gieo lỡ dở
Tơ rã rời duyên nợ phủ rong rêu
Hoàng hôn buồn con gõ kiến nó kêu
Đem lạnh lẽo chực khều nơi lồng ngực
Như loáng thoáng chút gì âm ỉ nhức
Khiến nghẹn ngào rưng rức đọng bờ mi
Hoàng hôn buồn lạc lõng mỗi bước đi
Thân cô lẻ từ khi tình ngăn cách
Tuyết lác đác theo dòng luân huyết mạch
Cho băng ngàn hồn phách vụt đỉnh non
Hoàng hôn buồn chờ đợi đã héo hon
Ôm hoang hoải bào mòn đau tê tái
Biết có được mừng giây người trở lại
Lời hẹn thề kim cải bặt mênh mông
Hoàng hôn buồn lối cũ vẫn ngóng trông
Nhớ thủa nọ cành hồng rơi bụi phấn
Phút hé nhụy chẳng hề câu hối hận
Sao bẽ bàng…lận đận bọt bèo mây
Hoàng hôn buồn thầm ước ở chốn đây
Khúc mầu nhiệm sum vầy dù khoảnh khắc
Nỡ hoài vọng để sương hàn dày đặc
Hỏi phương trời, anh chắc hiểu vì đâu?
January 27, 2020
Tam Muội