Vọng Nguyệt
Mây đen xám xịt kéo thêm dày
Chiều xuống chim cò lẳng lặng bay
Tháng một xuân về trong gió bụi
Nghe chừng lạnh lẽo chút hương say
Chắc chắn đêm nay vắng nguyệt rồi
Chẳng vầng tinh tú lững lờ trôi
Chỉ vang đồng vọng sau vòm lá
Của đám côn trùng đang sục sôi
Đàn kêu tí tách phủ hiên nhà
Quạnh quẽ đơn phòng chuỗi diết da
Há phải ngóng trông mà liễu úa
Thương hình tưởng dáng kẻ phương xa?
Bao giờ cũng vậy những luồng mưa
Phảng phất tơ vương biết mấy vừa
Vàng vọt canh chầy, nhân thế ảnh
Để sầu tê ngọc tự ngàn xưa
Vạn dặm sơn khê, thăm thẳm trời
Mắt hoài tìm kiếm giữa chơi vơi
Non trùng nước điệp dòng ngăn cách
Én nhạn chênh vênh, buồn bã đời
Thiếu bóng trăng ngà! Ôi nhớ trăng
Ngoài kia ẩm ướt đã sang bằng
Còn đâu lấp lánh in nền bạc
Rực rỡ huy hoàng chóp đỉnh giăng
Dẳng dai tầm tã xót lưng tròng
Buốt giá miên trường giọt đếm đong
Thôi nhé! Nhiêu khê đà đẫm lệ
Chớ đừng rớt nữa, mớ bòng bong.
January 30, 2020
Tam Muội