Về Nhé! Dấu Yêu Xưa
Ôi hoan hỷ! Bởi đời nầy có được
Nguyễn Sáng Thành tiếp bước nợ ba sinh
Lúc tái ngộ đinh ninh mà đánh cược
Phải trăm năm nguyện ước mối duyên tình
Một buổi sáng bình minh trên đất khách
Tiết lập xuân giũ sạch bụi phong trần
Khoác tà áo nghinh tân vào tĩnh mạch
Nảy lộc lành, luồn lách dạ thế nhân
Cảm lai láng, vui lần xuyên huyết quản
Ngân cung đàn uống cạn chén nồng say
Đột nhiên phát khởi, ngay vùng huệ nhãn
Thoáng mơ hồ vầng trán chút lắc lay
“Thơ Thao Thức” an bày Thiên ý định
Phút ban sơ linh tính mách bảo rằng
Dây mơ rễ má, giăng đầy xúng xính
Quấn vợ chồng thủa vịnh dưới bóng trăng
Anh đã biến giá băng thành ngọn suối
Xoá nỗi niềm thay chuỗi mộng thần tiên
Ôn cảnh cũ muộn phiền thời xua đuổi
Ngày tháng êm đềm, cuối chặng đoàn viên
Rồi tha thiết triền miên dòng xướng họa
Luôn mải mê để thoả chí tang bồng
Nuôi hoài bão góp công ươm hồng đoá
Nghĩa nước nhà sao xoá kể như không?
Chàng yêu hỡi! Thuyền rồng xuôi nhè nhẹ
Vượt biển ngàn, sóng rẽ, gió lưa thưa
Dường văng vẳng âm vừa nghe thỏ thẻ
Gọi hồn về, về nhé! Dấu yêu xưa.
February 4, 2020
Tam Muội