Thương Phận Bạn Hiền
Đong đưa kẽo kẹt giữa trưa hè
Nhúc nhích sau vòm vọng tiếng ve
Ngan ngát hương đồng thơm mạ mới
Xa xa khoan nhặt mái chèo ghe
Quang cảnh làng quê của thuở thời
Dưới bầu xanh biếc ruổi rong chơi
Tay đan gối tựa hồn phơi phới
Cúi lạy trời xanh khấn nguyện lời
Rồi đêm huyền hoặc, ánh trăng thanh
Hai quả tim yêu kết mộng lành
Đắm đuối men tình lên tận đỉnh
Làn môi mọng thoả, ngọc long lanh
Khóc buổi tiễn Hưng trên chiếc cầu
Hẹn thề mai mối, áo tà khâu
Thoáng giây cách biệt, chừng sau sẽ
Mỹ mãn bên nhau đến bạc đầu
Ai ngờ gió thổi đẩy thuyền sang
Bến nọ hợp duyên, kẻ lỡ làng
Giọt máu oan cừu trông một lớn
Mẹ buồn xấu hổ, hận đeo mang
Đành phải làm dâu sống xứ người
Hoa đời lạnh lẽo kém phần tươi
Nhớ nhung con nhỏ, lòng rười rượi
Thổn thức tâm can dạ gượng cười…
Cũng là phận gái, ấy mà sao
Ngang trái trớ trêu để nghẹn ngào
Thảo nhé! Thôi thì dòng nước mắt
Lau dần…bởi nắng rạng tầng cao.
February 10, 2020
Tam Muội