Trải Lòng Với Chàng – I
Mãn nguyệt sầu thất thểu chốn non cao
Gió hờ hững nghẹn ngào vầng mây bạc
Tiếng tặc lưỡi trên tường trông dáo dác
Chú thạch sùng phờ phạc giữa màn đêm
Ánh lập loè căn gác bỗng buồn thêm
Tóc rũ rượi đang kềm cơn rưng rức
Vang đồng vọng xập xình nơi trống ngực
Cung bậc dồn thổn thức tận con tim
Đạp sương hàn, rẽ tuyết, mượn cánh chim
Ta nhanh chóng vội tìm nàng an ủi
Bờ vai rộng, gối lồng đan sáu múi
Hãy tựa vào, ngớt tủi, lệ canh thâu
Tay nhẹ nhàng hứng trọn hạt trân châu
Vuốt lại mái, phơi bầu trăng tái nhợt
Trơ xác liễu điểm môi màu son phớt
Chuyện thể nào, sao rớt cảnh cô liêu?…
Ôi Chàng ơi! Bão giũ dập phiến diều
Rơi mắc ngọn, nắng thiêu, dầm mưa dãi
Chuỗi hụt hẫng với bao điều ngang trái
Để côn trùng quằn quại dưới thềm hanh
Tưởng cơ duyên xây đắp giấc mộng lành
Nhưng ngày tháng rêu xanh càng che phủ
Luồng khí quyển lung lay toàn vũ trụ
Khiến dạ nầy kết tụ những khối băng
Đất cỗi cằn chẳng mọc được búp măng
Sợi cắn đắng dùng dằng xuyên tâm khảm
Trời xuân sắc mà lam trùm ảm đạm
Khúc đoạn đoài mãi bám chặt hồn thơ.
March 6, 2020
Tam Muội