Đau Luống Đau
Luân hồi lục đạo vốn xưa nay
Bởi vụng đường tu dấn đọa đày
Để phải giam mình trong tẻ lạnh
Đơn phòng chiếc bóng…nhặt sầu lay
Nếu biết vương mang ô trọc đời
Thiếp thà bến cũ đẫm châu rơi
Gom mưa rỉ rả mà than oán
Nhìn bướm say hoa…dạ rối bời
Còn hơn tái ngộ chốn trần gian
Ngắm nguyệt lẻ loi, rớt lệ đàn
Nghe vạc kêu sương buồn ảo não
Nghiêng nằm thổn thức, nhói tâm can
Sóng lặng sóng nhô sóng dập dềnh
Xuân tàn hạ mãn thuyền lênh đênh
Vẫn Đan uống cạn…diệt tình ái
Há đã lao đao ngược thác ghềnh?
Thôi thì ngọc thạch rót đầy chung
Khuây khoả phút giây giữa mịt mùng
Chàng hãy vỗ về vui huyễn mộng
Vì rồi tỉnh giấc khỏi mông lung…
Tiếng gà văng vẳng khiến hồn mơ
Trở lại thực hư…hư thực giờ
Anh hỡi! Phương ngàn xa diệu vợi
Có đồng có cảm nỗi chơ vơ?
Đau quả tim hồng…đau luống đau
Yêu đương chẳng đặng, xám mây màu
Đành ôm gối quạnh, chan dòng suối
Nhoà nhạt canh trường…đau luống đau.
June 7, 2020
Tam Muội