Dòng Xót Xa

Lỗi tạc duyên đầu, nguội lạnh con tim
Gom ký ức nhận chìm vào dĩ vãng
Khỏi vướng bận u hoài treo năm tháng
Để canh tàn cuốn trạng thái về đâu…

Chiều ngoại ô chân lững thững trên cầu
Nhìn dòng nước đượm mầu xanh ngọc bích
Chợt loáng thoáng với cung đàn xê dịch
Cơn gió oằn rục rịch phiến sầu lay

Hồn ngẩn ngơ khi tiếng nện gót giày
Của Ai đó…An bày chi lạ lẫm!
Cho khoảnh khắc sợi tơ đồng gặm nhấm
Ngỡ chôn vùi, giờ đẫm giọt, nhoà mi

Đi cạnh nhau nhặt nhạnh được những gì
Ôn kỷ niệm thiên di thời áo trắng
Rồi phiêu bạt…Kẻ sương gành đằng đẵng
Người tượng hình, nằng nặng lối thu xưa

Trời buồn giăng cụm, đất ủ hạt thưa
Ánh mắt ấy chực vừa tuôn thổn thức
Khiến nhoi nhói xập xình nơi buồng ngực
Nghe khơi mào hừng hực cháy trong kia

Muốn xiết tay ôm chặt chẳng đoạn lìa
Nhưng ngõ ngoặt…Đành chia đường bước vội
Cố che giấu niềm riêng đang nhức nhối
Mới hiểu rằng, nào đổi dạ vì yêu…

Nhấp đắng môi cay, nguệch ngoạc dăm điều
Lam khói lụn đèn cô liêu trống trải
Trăng đan mối thảm, mây luồn tê tái
Buổi tương phùng, sao lại lắm xót xa?

October 30, 2024
Tam Muội