Từ Dạo Bậu Đi

 

Từ dạo Bậu đi tê tái lòng
Chiều chiều ra đứng mé ven sông
Thả hồn lơ lửng theo dòng nước
Dõi mắt phương trời mãi ngóng trông

Từ dạo Bậu đi Qua khóc ròng
Ra vào thổn thức nhớ trời Đông
Bậu đi không một lời từ giã
Vội nỡ quên câu hứa mặn nồng

Từ dạo Bậu đi đàn bướm ong
Chẳng buồn bay lượn quanh vườn hồng
Bên hiên cái chậu giàn thiên lý
Nhớ bậu cũng buồn chẳng trỗ bông

Từ dạo Bậu đi sầu trống không
Tinh mơ quẩy gánh cuốc ra đồng
Chăm nom cụm sả hàng khuynh diệp
Đặng nữa bậu dìa nấu bậu xông

Từ dạo Bậu đi khắc khoải mong
Canh khuya chiếc bóng in khuê phòng
Điệu buồn chim sáo nghe da diết
Tủi phận hồng nhan kiếp má hồng

Từ dạo Bậu đi nuốt lệ lòng
Con đò nay đã bỏ dòng sông
Quên câu hẹn ước thề năm ấy
Bậu đã sang ngang, nhạn sổ lồng.

Tam Muội