Chiều Vắng Anh
Hoàng hôn tím mình em trên phố vắng
Gió hây hây vạt nắng trải vệt đường
Chạnh cõi lòng chợt nghĩ tới hồn thương
Chân lãng đãng vấn vương hoài da diết
Ở phương ấy vòm trời xa có biết
Em chốn này khôn xiết quạnh chơ vơ
Phố vắng anh lạc bước đến thẫn thờ
Tim ray rứt đôi bờ ngăn bến lở
Ngày hội ngộ đôi ta đầy bỡ ngỡ
Dạ bồn chồn ngẫm nợ thuở kiếp xưa
Trọn tim trao ngân nhạc khúc đong đưa
Cho mộng thắm tình vừa ươm mật ngọt
Xuân phơi phới líu lo chim thánh thót
Áng mây hồng chót vót tận đỉnh không
Tỏa hương yêu choáng ngợp phủ tấc lòng
Nghe dào dạt tình nồng thêm vương vấn
Nhớ dạo nọ anh khơi niềm hụt hẫng
Bởi quá yêu vớ vẫn nổi ghen thôi
Anh vỗ về thứ lỗi nước cuốn trôi
Đừng giận dỗi lát rồi anh “yêu” nhé!
Chiếc lá nhỏ cuối mùa rơi khàng khẽ
Liếc nhẹ anh tỏ vẻ “ứ! chả thèm”
Sợi vắn dài lã chã ôi tèm lem
Anh cười ngất “thôi thèm anh năng nỉ”
Hồn xao xuyến Phụng Loan tình vạn kỷ
Đượm sắt son chung thủy dệt mộng lành
Khói sương mờ hay mắt lệ long lanh
Chiều cô quạnh chòng chành vương nỗi nhớ.
June 27, 2018
Tam Muội