Dạ, Em Thì…Cũng Vậy!
Anh hỏi em:
Có giận anh không?
Anh nhớ em quá!
Anh yêu ơi!
Làm sao có thể giận anh đây
Nguyệt tỏ gió lay ửng áng mây
Hai đứa gối đầu cùng thưởng thức
Làm thơ xướng hoạ thả hồn bay
Làm sao có thể giận anh đây
Ân ái ngọt ngào mới thoáng đây
Dù ảo nhưng tình trao rất thật
Chuỗi dài xao xuyến, trái lung lay
Làm sao có thể giận anh đây
Nhất nhất những gì anh dựng xây
Cũng tạo nguồn vui chung hạnh phúc
Chẳng màng mệt nhọc, lo tương lai
Em cũng nhớ anh nhớ quá trời
Canh tàn thao thức dạ chơi vơi
Cõi lòng thắt quặn khi không thấy
Khoảnh khắc buồng tim cảm rối bời
Em cũng nhớ anh đến tả tơi
Tình yêu vạn kỷ đã trao lời
Đầu xanh hai mái nguyền chung thuỷ
Vẹn chữ sắt son đến suốt đời
Em cũng nhớ anh, phút tuyệt vời
Nhẹ nhàng cõng dắt em rong chơi
Lúc lên chín đỉnh say ngây ngất
Múc ánh trăng vàng tặng “Dấu Ơi”
Không giận vì yêu anh thật nhiều
Đắng lòng khi thấy anh đăm chiêu
Nhớ anh khắc mãi tình sâu đậm
Chỉ muốn tặng anh vạn tiếng “kêu”!
Em thời như vậy, anh vui không?
July 4, 2018
Tam Muội