Cô Đơn…
Màn sương lạnh kín giăng bầu u tịch
Tiếng côn trùng rả rích nỗi khát khao
Ngọn hàn phong chợt trỗi dậy rì rào
Cho se sắt xuyến xao loang cõi dạ
Quạnh đêm nữa mênh mang trong vật vã
Tin vội vàng sa ngã trước ngưỡng yêu
Để giờ đây thổn thức ngổn ngang điều
Niềm hụt hẫng cô liêu chìm hoang vắng
Buồn dằng dặc tháng năm dài đằng đẵng
Siết chặt hồn mà chẳng thể nào vơi
Anh ra đi không nói dẫu một lời
Dù gian dối, hợt hời, hay đay nghiến
Em lạc lõng bên trời đông hiển hiện
Sợi giày vò đã khiến trái tim côi
Thêm bơ vơ ray rứt khảy từng hồi
Thắt tâm tưởng tình trôi dòng cay nghiệt
Em đã biết trót trao đành thua thiệt
Hứa hẹn nào mãi miết chuỗi luyến vương
Chỉ bóng em, anh khắc tận can trường
Ngàn say đắm uyên ương chung xoải cánh
Ngọt ong bướm luôn tô màu óng ánh
Đượm tím hồng khung cảnh thật mê ly
Như pha lê ửng sáng dưới tà huy
Rạng rỡ sắc Vu Quy ngày sum họp…
Nay còn lại đơn mình ên thoi thóp
Quyện sóng thần ngoi ngóp giữa biển xa
Đau nhói lòng điệu thảm thiết ngân nga
Tràn cung bậc nhạt nhoà rơi khoé mắt.
January 6, 2019
Tam Muội