Thế Đành Thôi!
Nét mặt rạng ngời toả ánh tươi
Con thơ khôn lớn chóng nên người
Ra vô sớm tối vui bầu bạn
Lắm lúc ngân nga rộn tiếng cười…
Thuở nao da diết ngóng chờ mong
Thoáng chốc chín năm treo nước ròng
Thuyền ngược chu du bờ bến lạ
Để dòng sóng bạc tủi long đong
Ngỡ rằng em hạnh phúc cao sang
Nào biết duyên kia cũng lỡ làng
Tuyết phủ rũ cành, ong hút nhụy
Hoa tàn vỡ rụng, nỗi niềm mang
Một sáng mùa đông gió mịt mùng
Bóng hình ẩn hiện giữa mông lung
Cô đơn thất thểu lê hài gót
Ngưỡng cửa môi run, nửa thẹn thùng
Chết lặng anh đây khi thấy em
Thân gầy mỏng mảnh đứng trên thềm
Phải chăng dĩ vãng đang hồi tưởng
Hay chính người xưa rớt giọt mềm
Em hỡi! Nhìn nhau biết nói gì
Thăng trầm tan tác chẳng còn chi
Tình chôn đáy huyệt, đời ngao ngán
Từ buổi ôm cầm em bước đi
Tim anh nguội lạnh đống tro rồi
Vui sống qua ngày phận cút nôi
Em muốn trở về bên trẻ dại
Nhưng lòng anh đã …..thế đành thôi!
January 28, 2019
Tam Muội