Lời Từ Biệt Của Kẻ Lỡ Lầm
Ngoài song cửa cơn mưa buồn chảy xiết
Gió lay mành da diết quyện quan san
Tia sấm chớp trút ngàn âm quyết liệt
Khúc ưu hoài giã biệt giọt chứa chan
Chuỗi ray rứt ruột gan đau quằn quại
Để tháng ngày nếm mãi giọt thê lương
Anh đã định đôi đường ranh giới phải
Chim lìa bầy xa ngái rỉ sầu thương
Trời rét buốt vấn vương tràn cung bậc
Gắng gượng dằn tiếng nấc thẹn tâm tư
Tình nhợt nhạt nát nhừ mơ hoang giấc
Sóng ngân dài đẩy tấc dạ lắc lư
Tay mơn nhẹ áng thư hồng trân quý
Lúc nồng nàn vạn kỷ thuở đậm sâu
Em vội vã xoá câu thề chung thuỷ
Phụ đá vàng chuốc lụy đẫm canh thâu
Ôi ảm đạm xám nâu giăng tứ phía
Sắt son lời vô nghĩa kể từ đây
Vì nông cạn muốn xây lầu gác tía
Nửa cuộc đời thấm địa ngục bủa vây
Đêm khắc lụn ngất ngây nguồn tâm sự
Buổi tạ từ tha thứ kẻ sa chân
Lỡ vấp ngã dương trần chìm tư lự
Dẫu thể nào vẫn giữ bóng cố nhân
Lê thất thểu khuất dần căn nhà nhỏ
Xót con khờ lấp ló nỗi chơi vơi
Nghe hụt hẫng rã rời treo ngọn cỏ
Tiếng xạc xào giục vó vượt trùng khơi
Hoài rong ruổi tả tơi buông xơ xác
Thoảng bên tai lác đác chiếc lá bàng
Bầu hoang hoải phũ phàng trêu cách vạc
Nên âm thầm phận bạc một mình mang
Dòng quyến luyến đọng hàng mi chễm chệ
Dậy ba đào dâu bể phả tầng không
Vầng chênh chếch bập bồng đang kiệt quệ
Dở dang rồi nuốt lệ bước mênh mông.
February 10, 2019
Tam Muội