Tác giả: Tam Muội

Đoản Khúc VIII

Đoản Khúc VIII (Thơ Liền Âm "UA" - Tác Giả Nguyễn Thành Sáng) Thăm Lại Quê Xưa Đã lâu lắm em chưa về Sông Cửa Nhớ bến đò chan chứa nhịp chèo đưa Võng kẻo kẹt cù cưa quên cơm bữa Mảnh đất lành từng hứa thuở xa xưa Nay về lại ánh vừa xuyên tàu dứa Hồn lâng lâng hoa sữa thoảng hương ưa Tiếng non nỉ lưa thưa từ chim Sứa Nghe não nề như khứa mảnh hồn tưa Đường quê ngoại cơn mưa phùn phứa phựa Làm dịu đi cái lửa cháy ruộng bừa Gốc cổ thụ dây dưa ngồi lưng tựa Thoáng ngậm ngùi lệ giữa buổi ban trưa! September 9, 2018 Tam Muội

Read More

Thỏ Thẻ Cùng Chồng

Thỏ Thẻ Cùng Chồng Vàng khô lá đầu mùa lác đác Vội lìa cành rải rác ngoài sân Lòng vương một nỗi bâng khuâng Thương chồng khuya sớm nợ trần tân toan Dưới bầu lạnh hoải hoang quạnh bóng Ngồi suy tư bên đống hồ sơ Miệt mài cặm cụi thẫn thờ Suối bồng nay đã phất phơ tuyết nhiều Thường trầm mặc đăm chiêu lo lắng Lắm chuỗi dài thức trắng cạnh song Gian nan vất vả chất chồng Gia đình vun đắp, mặn nồng lửa hương

Read More

Đoá Phù Vân

Đoá Phù Vân (Thơ Hoạ Giữ Nguyên Từ Cuối) Lãng đãng thả hồn nương gió TRÔI Mây giăng lờ lững nỗi niềm KHƠI Hoa tươi hoa úa hoa vùi DẬP Viễn mộng trần gian để phải RỒI Giọt sầu khoé mắt đọng long LANH Khi giấc mơ yêu, bước độc HÀNH Trải cuộc bể dâu tàn tạ NÉT U huyền sương khói chớm tan NHANH Bốc quả tim hồng để ở ĐÂY Ngồi nhìn ngẫm lại, chuỗi canh DÀI Tình sâu, tình cạn, đâu tri KỶ? Thoáng chốc tro tàn quyện gió MÂY

Read More

Chàng Đi Cõi Dạ Vương Sầu

Chàng Đi Cõi Dạ Vương Sầu (Thơ Hoạ Giữ Y Từ Cuối) Đôi ngả từ đây vĩnh biệt RỒI Con thuyền rẽ sóng hững hờ TRÔI Thu về héo hắt chao lòng LÁ Thắt thẻo lìa cành lác đác RƠI Dằng dặc gánh sầu đọng mắt NHUNG Canh dài thao thức nỗi bâng KHUÂNG Lương duyên rực rỡ, tình nồng THẮM Bỗng chốc vỡ tan vất vưởng HỒN... Đẹp mối tơ tằm họa bức TRANH Một đôi bướm trắng kéo nhau GẦN Tô thêm thảm cỏ xanh màu LÁ Và chuỗi ngân hà toả suốt CANH

Read More

Chuyến Xe Định Mệnh

Chuyến Xe Định Mệnh Nhặt bóng chiều rơi tia nắng hong Hàng người tấp nập ngược xuôi dòng Tiếng kèn inh ỏi rộn đường phố Chợt thoáng bâng khuâng ở cõi lòng Chuyến xe ngày ấy ngỡ chiêm bao Nhãn ngọc mê hồn sáng như sao Suối gợn bồng bềnh che nửa khuyết Phong trần diện mạo tựa anh hào Nhỏ nhẹ ngập ngừng anh hỏi han "Xe về Vỹ Dạ phải không nàng?" Ngọt ngào duyên dáng thương chi lạ Giọng huế trầm buồn tha thiết vang

Read More