Oan Trái
Oan Trái Vạn lần rung cảm trải Hồn Nương Chàng hỡi vì đâu để vấn vương Chân bước lang thang từng góc phố Cà phê thấm giọt đắng hồn thương Quạnh quẽ trăng xiêu sương lạnh tràn Thơ sầu da diết khúc châu loang Đã khiến tim côi như rỉ máu Nghe lòng đắng đỏi giấc liêu hoang Núi sông mờ bạc dạ chơi vơi Trắc trở duyên ta trách bởi trời Thiếp chàng chẳng thẹn, vong tình phụ Vẫn lỡ duyên cay xót kiếp đời
Read More