Chiếc Bóng Lạc Lầm
(Thơ Nhất Vận Từ Cuối)
Nắng tắt màn buông tiếng quạ dơi
Khô khan vỗ cánh xoải lưng trời
Rừng hoang lẳng lặng mình ta tới
Tứ phía âm u ma quái mời
Sương trắng tiêu điều dạ tả tơi
Từ khi biệt phố trở về nơi
Cò than vượn hú đau lòng đợi
Nửa mảnh trăng thanh đã hứa lời
Le lói đóm đàn lửa phất phơi
Cõi hồn ngất ngưởng ngập rồi vơi
Mơ hồ bóng nhạn… hay vì bởi
Duyên thắm cùng ai, ánh tỏ ngời
Cái chữ sang hèn tợ biển khơi
Môn đăng hộ đối ngưỡng xa vời
Vô tình ngăn cách bờ ranh giới
Rướm lệ trầm ưu chuỗi rối bời
Lỗi lầm cuốn gói mộng hồ lơi
Bỏ lại song thân giữa chợ đời
Những tưởng chăm vun mày nét sợi
Đặng ngày xuất giá thấm trầu cơi
Nào ngờ bướng bỉnh mãi ham chơi
Trái cấm ngọt ngào thưởng họ xơi
Hạt máu tượng hình đang phấn khởi
Chờ xuân nở nhuỵ, dựa làn hơi
Lạc lõng tha phương ngược bể bơi
Xót xa ruột nát gót di dời
Đèn khêu khắc lụn, nhờ chim gởi
Nắm tóc con khờ vọng thảnh thơi.
March 2, 2019
Tam Muội