Chiều Viễn Xứ
Quạnh ghế đá ngồi nhìn người trên phố
Cảnh ồn ào lố nhố cứ ngược xuôi
Tia nắng xuyên rải rác cũng nối đuôi
Khơi chuỗi nhớ khôn nguôi niềm rời rã
Ngày đưa tiễn Cha lo âu buồn bã
Mẹ ráng ngăn lệ đá đọng chực rơi
Cầm hành trang mà tấc dạ rối bời
Vì cuộc sống đôi nơi đành xa cách
Nỗi thấm thía khi phân ly huyết mạch
Xa quê hương đèn sách mãi nấu nung
Mong rạng danh phấn khởi khúc tương phùng
Trả ơn nghĩa trùng trùng sâu tâm tưởng
Tà dương khuất gió đong đưa nhánh phượng
Cõi miên man vọng hướng nẻo xa xăm
Nơi Mẹ Cha đang thổn thức bấy năm
Tuổi bóng xế biệt tăm con viễn xứ
Sầu vương mắt chợt lăn miền quá khứ
Lác đác vàng khách lữ luống suy tư
Đất phương Nam Cha Mẹ hiện bây chừ
Ai lo lắng lá thư hoài mong mỏi
Trời đô thị mây giăng màu sương khói
Nhớ song thân nhoi nhói siết chặt kìm
Ước mơ này sẽ được biến thành chim
Xoải đôi cánh lặn tìm về xứ sở
Nơi đất lạ có những chiều bỡ ngỡ
Cảm hoài thương nức nở đoá hoa hồng
Chờ một ngày hội ngộ thỏa lòng trông
Ôi da diết! Hơi nồng chôn cắt rốn.
November 3, 2018
Tam Muội