Cõi Tịch Liêu
Cuồng si cỏ khóc hoa buồn
Dế ngân oán điệu giọt tuôn não nề
Lạnh phòng chiếu lẻ gối rê
Thiền mong gắng dỗ giấc về chơn nhân
Dẫu sao duyên nợ dương trần
Ngọt ngào chi bấy dấn thân đoạn trường
Góc dừng cát bụi trắng xương
Lời thề cuộn sóng luyến thương chôn vùi
Phù trầm quả nghiệp khiến xui
Hóa ra trăng bạc ngậm ngùi sao hôm
Chưa thu rớt ngọn gió nồm
Lá xơ xác lá ngàn ôm mảnh sầu
Cây trơ trụi biết vì đâu
Chim khuyên giãy giụa bên cầu tương tư
Vọng vang núi thẳm bây chừ
Nghẹn câu khản tiếng lừ đừ nến tia
Đố ai thắm mãi không lìa
Đố ai đếm hết mộ bia cõi nầy
Đố ai nắm được vầng mây
Đố ai chẳng lệ khi đầy nhớ nhung
Bao la điệp điệp trùng trùng
Oái oăm nghịch cảnh, tình chung mấy người
Sơ sinh trẻ hé nụ tươi
Xế chiều cửa tử miệng cười méo xuyên
Khách xa lơ đễnh phỉ nguyền
Đành thôi gác tía đắng chuyền thâu canh
Ánh khuya bảng lảng soi mành
Nguyệt đài than thở, sương gành ngả nghiêng
Ngoài kia kiệu sắt xích xiềng
Hai con bạch mã đang khiêng linh hồn
Thiên hà tuyết phủ càn khôn
Phút giây đoản mệnh sinh tồn biệt ly.
September 5, 2019
Tam Muội