Duyên Nợ Ỡm Ờ
(Thơ Hoạ Giữ Nguyên Từ Cuối)
Có phải phương Nam Bậu ngóng chờ
Nên miền Tây vực giữa cơn mơ
Hoang mang tỉnh giấc nằm trăn trở
Phiền muộn suy tư bóng thẫn thờ
Ngọn nến lập loè cảnh lẳng lơ
Ngoài song thấp thoáng ảnh trăng mờ
Cô đơn động đậy câu than thở
Ồ ạt sóng lòng phút ngẩn ngơ
Bật phím khảy đàn vọng tiếng thơ
So dây nhấn nốt trỗi từng giờ
Đột nhiên văn vĩ làm tan vỡ
Khúc nhạc du dương loãng vật vờ
Bốn bức tường vôi bỗng lặng tờ
Dâng niềm trống trải, ngẫm vu vơ
Trần gian tái hợp tình yêu ngỡ
Ôi hỡi cơ trời!… Điệu xót ơ
Để tháng năm trôi nét phạc phờ
Miệt mài da diết chuỗi rung tơ
Ngâm nga khắc khoải buồn thương nhớ
Tha thiết mà chi…mãi cách bờ
Vị đắng men cay nếm dại khờ
Đêm dài trí não luống bâng quơ
Muốn hồn xuất cạnh bên Chàng ở
Nhưng tảng mây che, gió hững hờ
Khiến buốt lạnh lùng xuyên quả mở
Đắm say ngây ngất lại nghi ngờ
Đan xen những thứ, buồng tim ngớ
Lắm lúc mông lung dạ đẫn đờ
Há chẳng nợ duyên khá ỡm ờ?
December 18, 2019
Tam Muội