Giọt Rượu Cô Đơn
Ngót bảy mùa giam hãm kiếp cô đơn
Giữa tấp nập phủ sơn màu dương thế
Không gian đó một thời ta ngạo nghễ
Giờ tiêu điều khệ nệ rã bước chân
Đọt nắng chiều treo đỉnh núi lần khân
Đang luyến tiếc phút dần buông tắt lịm
Gợi ảo ảnh thướt tha tà áo tím
Nét thẹn thùng mim mỉm đọng vành môi
Lòng miên man quán cóc lặng lẽ ngồi
Ôn kỷ niệm tưởng phôi pha ngày tháng
Dòng thổn thức ngỡ vùi sâu dĩ vãng
Cố quên người, sao bảng lảng trong tâm?…
Dưới canh khuya quyện khói thuốc xót thầm
Hứng sương lạnh trầm ngâm bên mảng tối
Ngàn câu hỏi, vì đâu tình nóng hổi
Chợt hững hờ, em vội vã sang ngang
Lỡ yêu rồi ngậm đắng nuốt xốn xang
Muốn bôi xoá, dạ càng thêm da diết
Đò cập bến kể như đường vĩnh biệt
Hứa nhạt nhoà, hẹn thiết thạch trôi sông
Luôn kiếm tìm nào biết sẽ hoài công
Mơ tiếp nối cầu vồng đêm nhân ngãi
Lướt thuyền mộng vững vàng chung tay lái
Dẫu muộn màng nhưng mải miết cạnh bên…
Thấm men nồng hồn vất vưởng gọi tên
Chỉ thoảng lại sét rền vang trời đất
Duyên chẳng trọn đời còn gì để mất
Giọt rượu tràn chất ngất nỗi niềm riêng.
January 28, 2020
Tam Muội