Nỗi Lòng Thiếu Phụ
Huế bây chừ sao lất phất hoài mưa
Hòn Núi Ngự cũng vừa rưng rức để
Đủ bàng bạc những ngày buồn dương thế
Ngổn ngang lòng chễm chệ khối sầu vương
Cuối Trường Tiền cây phượng vĩ hầu đương
Trơ cành trải bóng, chường bông héo rũ
Khiến man mác giăng đầy lên vũ trụ
Thiếu phụ dừng…chốn cũ…mỏi mòn trông
Mấy năm rồi ôm lạnh lẽo giá đông
Sau lửa loạn, khói lồng, phân kỳ chở
Cục đỏ hỏn…Hãy còn chung bên nớ
Hay lạc loài tạm bợ giữa dòng trôi?
Kỷ niệm xưa khắc khoải đến từng hồi
Cho tuyết điểm vành môi màu nhợt nhạt
Chuỗi trằn trọc xiết buồng tim bỏng rát
Khan lệ hàng, đâu hạt nhểu tình thâm!
Nước Hương Giang chợt lẳng lặng khúc trầm
Giấu nức nở đầm đầm trong tĩnh mạch
Dù vạn núi, sông ngăn, ngàn khoảng cách
Nhưng thắm nồng, thanh bạch vẫn vọng soi
Giữ sắt son nào tính toán thiệt thòi
Sen hé nhụy là coi như đã trót
Dẫu giông dập, bão càn, hoa úa đọt
Hoặc gió sương lùa, xót lá ngậm băng…
Mạ mãn phần, Mình có biết giùm chăng?
Phút trăng trối luôn hằng mong con gái
Nét rạng rở, nụ cười vui trở lại
Đón yên bình, thoát ải, vẹn tào khang.
May 24, 2020
Tam Muội