Nỗi Niềm Vướng Mắc
Cứ ngỡ rằng cuộc sống nhuộm hồng tươi
Khi thức dậy nụ cười luôn rạng rỡ
Vui hạnh phúc thắm nồng câu duyên nợ
Nhặt yên bình hớn hở suốt đường đi
Lớn khôn rồi cảm nhận bước thiên di
Rậm rạp cỏ xanh rì loang cõi dạ
Nhiều góc khuất khiến lau hoài lã chã
Mong nước ròng sỏi đá sẽ mòn, phai
Lớp sương dày đặc, phủ mộng tương lai
Ráng gắng gượng miệt mài đau với khổ
Dù thế giới đủ muôn vàn vị ngộ
Nhưng sao nhìn lỗ chỗ khắp mọi nơi
Rớt cung xề khi ngắm cảnh mưa rơi
Hong trầm mặc dưới trời buông nhạt nắng
Tình trai gái đột nhiên thành đằng đẵng
Vời vợi tầm im ẳng quyện bóng câu
Cố vô tư dẫu sấm sét ngập đầu
Cố che đậy khối sầu trong tuyệt vọng
Cố câm nín kệ dòng đời gợn sóng
Cố lặng mình cô đọng giữa đêm đen
Muốn cuộn hình xóa bỏ những bon chen
Muốn am cốc bên đèn quang thánh thiện
Muốn trở ngược về phương nào bất biến
Muốn xác nầy chẳng hiển hiện trần gian…
Nếu một ngày hơi thở bỗng lan man
Miền chín suối, hồn tan vào mây khói
Chắc có lẽ vẫn đồng hành trơ trọi
Biết bao giờ thoát khỏi nỗi niềm vương?
June 21, 2020
Tam Muội