Nốt Trầm Cung Bậc
Khuê phòng quạnh quẽ như tờ
Chiếu chăn đơn lạnh hững hờ phân chia
Hỡi nầy cô nguyệt trên kia
Nhớ ai tiều tuỵ vắng tia ánh vàng
Võ vò tinh tú lang thang
Gió yên cây lặng mây ngang lưng trời
Ta đau vất vưởng chơi vơi
Phải muôn vạn vật chung lời xót xa
Tơ duyên thổn thức ngân nga
Hàn sương đọng hạt lân la gành cầu
Vấn thời biển đáy nông sâu
Há thuyền lư lắc bể dâu bồng bềnh
Đèn khuya khắc lụn mông mênh
Nỗi niềm hụt hẫng chênh vênh trang đài
Dõi phương thắc thỏm dáng mai
Ngẩn ngơ lạc hướng lệ phai nhạt nhoà
Còn đâu rạng rỡ xuân hoa
Còn đâu tha thiết xuýt xoa luật vần
Còn đâu tiếng sáo vút ngân
Còn đâu ray rứt những lần đắng cay
Còn đâu ấm áp đan tay
Còn đâu lạnh lẽo heo may phả luồng
Còn đâu xướng họa bút suông
Còn đâu trông ngóng tim buồng tái tê
Cõi lòng vướng khúc ủ ê
Trâm lơ tóc rối não nề lược gương
Đàn tru phím nấc đoạn trường
Nốt trầm cung bậc thê lương bẽ bàng.
December 31, 2018
Tam Muội