Nốt Trầm Lưu Mãi
Làn mi thiêm thiếp gối tay mềm
Thương quá con khờ dỗ giấc êm
Để Mẹ ngớt sầu vơi trống trải
Trăm điều vướng bận chạnh buồn thêm
Lặng lẽ canh thâu uất nghẹn ngào
Trở trăn da diết phủ chênh chao
Bão giông chi hỡi đìu hiu quạnh
Sóng vỗ cô đơn rét buốt vào
Chỉ vì cái bã ngưỡng giàu sang
Đã khiến duyên tơ cảnh bẽ bàng
Hồ hởi thuyền xuôi dòng biển cả
Hững hờ để bến nhuộm mầu tang
Ngoài hiên lất phất ngọn mưa phùn
Vạt gió lạnh lùa khàng khẽ run
Tê tái nỗi niềm rơi hụt hẫng
Đài sen thuở nọ vấy men bùn
Chậm lại thời gian chỉ phút giây
Cho ta trút cạn ở nơi đây
Một bầu tâm sự hằn sâu vết
Gội rửa nhớp nhơ cát bụi nầy
Lỗi lầm em đã trót gây ra
Thực chất xin Mình chữ thứ tha
Thắc thỏm u hoài luôn rón rén
Cuộc đời ai chẳng lỡ chân sa
Thiếu anh ý nghĩa sống hoang tàn
Tăm tối giày vò lệ chứa chan
Hãy sưởi ấm tình khơi ngọn lửa
Nồng nàn tia sáng toả quan san
Nhưng anh lơ đãng vẫn im lìm
Đau nhói tâm hồn những mủi kim
Quặn thắt ưu phiền uyên lạc lõng
Chuỗi dài thổn thức xé buồng tim
Nức nở bi ai dạ rối bời
Nhớ nhung lảng vảng ngập trùng khơi
Nhủ lòng mơ ước thời vô vọng
Tường vữa, tuyết băng, nụ rã rời.
February 6, 2019
Tam Muội