Se Sắt Buồng Tim
Chốn thư phòng ngồi nắn nót vần thơ
Hầu gửi đến, đến bờ xa tít tận
Ở phương đó, đó người đang u uẩn
Điệu tiêu tương, vương vấn dưới khung chiều
Hỡi gió này! Đây một mảnh cô liêu
Gom nỗi nhớ, nhớ nhiều nơi tâm khảm
Kết dòng lệ, lệ trời buông ảm đạm
Rớt mưa dầm lạnh bám giữa gối đơn
Hỡi tầng mây! Kia chất ngất giận hờn
Để từng chập, chập chờn chen giấc ngủ
Nghiêng trằn trọc, trọc trằn nên ủ rũ
Nét phạc phờ, úa nụ, héo dung nhan
Hỡi núi cao! Trang vỡ đã ngập tràn
Bao con chữ, chữ đan sầu vất vưởng
Bấy tha thiết, thiết tha thành vô lượng
Đọng băng ngàn mắt hướng mỏi mòn trông
Hỡi thủy triều! Nếu đổ xuống nhánh sông
Thì chầm chậm, chậm gồng dăm ba phút
Đừng dồn dập, dập dồn dâng bão lụt
Khiến tiêu điều côi cút những hàng lau
Lớp lớp niềm riêng, sóng bạc dàu dàu
Hoa tan nát, nát nhàu trong oan nghiệt
Tình ngăn cách, cách ngăn mà thống thiết
Tháng năm dài da diết cõi lòng thêm
Màn âm u vắng bóng nguyệt soi thềm
Trùm hiu quạnh, quạnh đêm buồn lay lắt
Nghe cay đắng, đắng cay ngày siết chặt
Ôi não nùng! Se sắt cả buồng tim.
December 26, 2019
Tam Muội