Sợi Tình Chênh Vênh
Đã mấy Thu tàn trên bến sông
Miệt mài con nước ngược xuôi dòng
Đò chiều lặng lẽ mé neo đợi
Lữ khách hôm nào vẫn ngóng trông
Buộc sợi tình buồn xiết nỗi đau
Yêu đương vương khổ quạnh canh thâu
Lỗi duyên kết chỉ ngàn Thu vọng
Bóng lẻ ưu tư trỗi phím sầu
Khói lam mờ nhạt lệ mi cay
Nỗi nhớ miên man nén thở dài
Có hẹn hay trao lời thệ ước
Mà sao quyến luyến chẳng hề phai
Gió lộng đong đưa thảm lúa vàng
Từng đàn cò trắng xoải không gian
Trầm ưu quốc quốc nghe da diết
Khơi dậy trong tim nỗi xốn xang
Dõi mắt nhìn theo những cánh diều
Phất phơ trong gió gợi đăm chiêu
Thu về xác lá vàng rơi rụng
Như mảnh tình em nhuộm hắt hiu
Ai đàn réo rắt khảy cung ngân
Dìu dặt du dương vi vút tầng
Tận tít non ngàn chuông vẳng lại
Ráng tà gác bóng chạnh bâng khuâng
Huyền mượt mái đầu nay đuốm sương
Muộn sầu thiên cổ lạc uyên ương
Thẫn thờ huyễn mộng tương tư tưởng
Khách ở phương trời dạ luyến thương?
Cõi lòng trĩu nặng luống chơ vơ
Ái luỵ tình vương mãi đợi chờ
Khuây khoả nỗi niềm vào mục giấy
Mượn dòng mực đỏ trải hồn thơ.
July 5, 2018
Tam Muội