Thà Làm Phiến Đá Cô Đơn
Chân xoải bước dưới chiều lác đác
Cạnh mặt hồ ngơ ngác đôi công
Thướt tha rặng liễu bềnh bồng
Xám trôi lãng đãng tầng không ngả màu
Tia nắng rớt dàu dàu ngọn cỏ
Độ đông sang rủ gió bấc về
Thế gian chìm cảnh lê thê
Đỉnh cao tuyết ngập sơn khê võ vàng
Khơi trống trải bẽ bàng vóc ngọc
Đường vào yêu lắm khóc hơn cười
Hoa rầu phiến rụng kém tươi
Trần tình lận đận mấy mươi năm trời
Cõi băng giá chơi vơi cay đắng
Tiếng đàn cò văng vẳng đâu đây
Quạnh hiu réo rắt gió mây
Thẫn thờ cô lẻ tim trầy xót xa
Anh có hiểu ngắm tà thổn thức
Chuỗi tháng ngày ngờ vực đảo điên
Bao nhiêu tín nhiệm muộn phiền
Đêm về trăn trở triền miên nỗi niềm
Trăng lòng sáng thanh liêm trọn giữ
Dẫu bụi trần phủ tứ xứ phương
Trắng trong tiết hạnh dáng hường
Chẳng màng tin tưởng lại thường nghi oan
Duyên đã tận hân hoan chớp nhoáng
Tình trả anh hầu loãng ưu sầu
Thôi rơi lệ đá canh thâu
Cô đơn xin chọn, bể dâu xoá mờ!
December 30, 2018
Tam Muội