Thôi Niềm Cay Đắng
Lúc nào cũng vậy, sau giờ tan sở
Thì tơ chùng rụng vỡ dưới hoàng hôn
Chân lang thang cất bước dạ bồn chồn
Gom thương nhớ bồi đôn vùng tâm trí
Hồn thất thểu đong đầy vang âm ỉ
Cảm liêu xiêu vô vị quấn chặt đời
Tim võ vàng da diết ngưỡng chơi vơi
Nhìn nắng bạc cuối trời thêm rưng rức
Nhịp thình thịch ẩn ngay buồng trống ngực
Dâng trái sầu nhói nhức chực tràn lan
Đường về mênh mang, rả rích cung đàn
Nghe lạc lõng bàn hoàn rơi nghịch cảnh
Mười hai bến nước, sao thành cô quạnh
Kén lựa lần chỉ gánh nặng tương tư
Đò thả neo, để sóng giạt ngần ngừ
Nằm phẳng lặng trù trừ trôi biển cả
Niềm cay đắng! Rắc gieo hoài băng giá
Trớ trêu chi hứng lã chã miên trường
Đếm giọt buồn thao thức nhặt hàn sương
Ngàn tê tái khi tường soi bóng lẻ
Niềm cay đắng! Hạ màn giùm đi nhé
Gió thổi lên rót khẽ mát vào lòng
Trăng ửng mầu in lối mộng thầm mong
Xua rét buốt lau dòng khan dư lệ
Đừng đến nữa cho ta còn ngạo nghễ
Đứng ngẩng đầu o bế lại hàng mi
Chẳng ngân nga ca khúc nhạc lụy vì
Mà xoải cánh thiên di miền xanh thẳm.
February 8, 2020
Tam Muội