Tơ Duyên Lỡ Dở Xuân Thì
Gió lùa ánh lặn xám vầng mây
Trống trải tâm tư, ngọn sóng gầy
Sương khói lững lờ rơi bảng lảng
Mơ hồ tưởng bóng ngóng trời Tây
Gác vắng bơ vơ khúc ngậm ngùi
Người đi phụ rẫy hưởng niềm vui
Bỏ em với khoảng buồn ngây dại
Chất ngất đau thương tủi sụt sùi
Đằng đẵng tháng ngày nhớ tới Ai
Xiêm y gương lược rũ trang đài
Dư âm văng vẳng hoài vô vọng
Loả xoả suối bồng quyện bả vai
Nhấp chén cay nồng quạnh thấm môi
Rêu phong mờ nhạt thắt từng hồi
Non thề rớt gối chăn đơn lạnh
Biển bạc giăng sầu mãi nổi trôi
Cánh nhạn tung bay thoả đất trời
Nào hay liễu rụng, mịt mùng khơi
Khóc mưa vã nắng đành ôm phận
Rền rĩ mà chi khổ mớ đời
Tiêu điều xơ xác cảnh trêu ngươi
Ngạo nghễ âm vang rạng tiếng cười
Sao tận đáy lòng như hụt hẫng
Bẽ bàng thảm thiết, sắc nào tươi
Trăng treo vất vưởng đợi tương phùng
Vằng vặc tia vàng vạn nấu nung
Son phấn sởn sơ tô điểm nhé
Vì người xưa biết có về chung?
March 25, 2019
Tam Muội