Truyện Thơ: Tam Vĩ Hồ – Tập 97

Hay nếm trải vạn cân thạch đá
Xuôi tháng ngày hoa rã nhụy tan
Cũng bất hối, sá phàn nàn
Dám nào oán hận trách than nửa lời”

Đoạn nhích lại gần nơi Tam Vĩ
Bỗng nhận ra phàm khí của Chàng
Nguồn năng lượng, mãnh liệt đang
Chuyển đến hồn Nàng, ma lực vụt tăng

Cảm sảng khoái! Thăng bằng tự chủ
Rít một hơi, chân trụ thẳng thừng
U linh phát nhiệt sáng trưng
Âm thể đố dừng, tiếp tục chiếu quang

Đó chẳng phải dịu dàng Ngọc Thố!
Dáng lần hồi hiển lộ giữa Thiên
Ngay tức khắc, tác động liền
Khinh công lĩnh vực tuyệt nhiên dồi dào

Miền đất tổ nôn nao tấc dạ
Khu vườn xưa luống đã bao năm
Ai giùm cắt tỉa bón chăm
Chắc sum suê cỏ êm đằm đầy sân

Nỗi da diết siết dần tâm khảm
Muốn phi thân lên tám tầng mây
Luồng thanh túc, chóng đủ đầy
Nhún đà trăm trượng phía Tây hướng về

Bay nhẹ nhõm tợ khê uốn liệng
Trạng thái như ngân tiếng sáo diều
Sơn vân vũ mị thượng phiêu
Thâm thâm khoản khoản lắm điều đẹp xinh…

May 8, 2025
Tam Muội