Tự Tình Bậu Với Qua
(Thơ Liền Âm)
(Thơ Vui Miệt Vườn)
Trời quang đãng bỗng là đà mây phả
Ảm đạm bầu lả chả giọt mưa sa
Tiếng sấm sét đàn gà chạy tá lả
Vài bụi hồng rệu rã dưới gốc đa
Mưa ngập lối sao mà rần trọn quả
Tiết khí trời làm da rát bỏng nha
Vội đi lấy trái cà, dưa và giá
Xây mịn màng đem xả lấy nước tha
Nhìn tứ phía căn nhà sao vắng quá
Cảnh âm u phố xá cũng xót xa
Vì cơm áo bôn ba nơi xứ lạ
Chạnh cõi lòng buồn bã lệ rớt ra
Thân côi cút vóc ngà đời vất vả
Sáng hừng đông tất tả tới chiều tà
Cơm chẳng thiết chén trà hay nước đá
Quần quật hoài rời rã dáng như ma
Tạm giấy mực phôi pha vần thơ tả
Gửi nỗi niềm tất cả đến người “TA”
Có ray rứt diết da tràn đáy dạ
Tư lự hồi hóp má khổ cho “QUA”
Hay là Bậu lân la nơi buông thả
Sớm tới chiều cùng ả ở bi da
Cứ xà nẹo ỏng a cho mấy gả
Ghét gầm gừ nỗi đóa đập Bậu ha
Bậu có biết chị Hà con bác Bá
Tháng Tám này là bả bước xe hoa
Tuy lớn tuổi hơi già so với má
Nhưng được phần gia phả toàn đại gia
Ngẫm nghĩ lại mấy bà sướng quá xá
Lấy được chồng tốt mã lại soái ca
Ai như Bậu với Qua toàn cặn bả
Thẩy ngoài đừơng cả tá chẳng ai tha
Mưa chợt tạnh thôi xa nhau chút nhá
Trút nỗi niềm đặng hả cái nư Qua
Qua phải chạy qua phà bên ông Cả
Mua kỳ đà ướp sả nhậu qua loa!
July 23, 2018
Tam Muội