Tương Tư Chàng Văn Sĩ
Nắng rụng lưng trời gió phất phơ
Đong đưa nhánh liễu dưới khung mờ
Giầm khua mái đẩy, thuyền rời bến
Vịnh cảnh sinh tình hoạ áng thơ
Than ôi! Diễm tuyệt ẩn dương gian
Nước biếc, non xanh, sóng bạc ngàn
Ấy vậy sao lòng buông nặng trĩu
Phải rằng vô vị ở tâm can?
Rung động quả tim, hoá dại khờ
Đỏ dòng bút mực…chút ngu ngơ
Áng văn kiệt tác ngầm tha thiết
Tri kỷ vọng tầm trong giấc mơ
Để rồi lẳng lặng chuốc tương tư
Khơi tiết lập đông phủ lá đừ
Luyến hận tháng ngày, sầu vất vưởng
Rêu phong lối mộng để bây chừ
Du ngoạn trên sông, du ngoạn mình
Tơ hồng tiếc nuối, nghiệp tam sinh
Mang mang kẻ sĩ hoà âm điệu
Da diết khôn cùng chữ sắt đinh
Chàng đâu hiểu được nỗi niềm riêng
Như vạn tảng băng mãi xích xiềng
Mức án giam cầm, mức án tử
Nửa say, nửa tỉnh, nửa dần nghiêng
Gục ngã đường yêu, gục ngã rồi
Giọt lăn ướt má đọng vành môi
Nhuỵ mềm, cánh vữa, hoa tàn úa
Khoảnh khắc xôn xao, khoảnh khắc bồi.
March 8, 2020
Tam Muội