Về Lại Bến Tiêu Tương
Dạ bán tịch liêu cạn cốc sầu
Lưng trời chênh chếch mảnh trăng nâu
Dường đang đồng cảm niềm canh cánh
Quạnh bóng băng hồn…trôi nổi đâu?…
Thuyền xuôi chầm chậm mái buông chèo
Lặng lẽ Thiếp ngồi nghe suối reo
Gió thoảng lưa thưa làn mát dịu
Dưới nguồn cá quẫy, đáy trong veo
Tiếng sáo vi vu nhẹ thả dòng
Quyện luồng hồ hởi, phút thong dong
Âm vang tiềm ẩn lời chia sẻ
Nặng khối ưu tư gợn cõi lòng
Thướt tha áo lụa trắng trinh nguyên
Ôm trọn bờ vai tóc mượt huyền
Vũ điệu nghê thường mềm mại chuyển
Nhịp nhàng gót ngọc, nụ cười duyên
Nắng nhạt chân đồi, mỏng mảnh sương
Dáng Ai thấp thoáng cạnh Tiêu Tương
Cầm ô dõng dạc dăm ba chữ
“Có phải hiền thê thủa mộng thường?”
Mừng mừng lệ tủi ướt hàng mi
Hạnh ngộ đôi tim ấm áp ghì
Những tưởng cảnh đời mang bể khổ
Thể nào nhặt được chuỗi thiên di!…
Tỉnh mộng mơ màng giữa giả chân
Tào khang lỗi đạo chốn dương trần
Hay tơ chỉ buộc chưa thành mối
Để ánh sao khuya tắt lụi dần?
April 29, 2020
Tam Muội