Vương Vấn Tình Xưa
Hoàng hôn giục giã bóng tà rơi
Cánh nhạn lẻ loi lưng lửng trời
Hải cẩu quấn mình trên mỏm đá
Màn sương bàng bạc dãy mù khơi
Lang thang bãi vắng lệ mi cay
Bụi cát lạc loài quyện gió bay
Sóng vỗ nhấp nhô dòng ký ức
Của thời dệt mộng đắm men say
Chuỗi dài tha thiết dưới bầu xanh
Hồn mảnh hân hoan giấc mộng lành
Phấn khởi ngập tràn đêm diễm tuyệt
Yêu đương chan chứa tỏa khung tranh
Ái ân thắm đượm thuở hoài mong
Đâu ngỡ lỡ làng tiếng phụ vong
Nhạt thếch vị môi lời lã chã
Vết thương âm ỉ rỉ tơ lòng
Anh vui bến mới, em cô liêu
Đau thắt con tim tợ phiến diều
Lồng lộng lắc lư chùng đứt chỉ
Quấn vào lam khói giữa liêu xiêu
Mấy độ đông tàn rũ dáng xinh
Luyến lưu dằng dặc phủ khang ninh
Trái ngang trắc trở đành chia lối
Để rối tóc mai khúc biệt tình
Chiều nay sao bỗng vấn vương sầu
Dõi mắt trông về hướng mãi đâu
Tận chốn xa xôi anh có nhớ
Hay đang hạnh phúc nhịp nhàng câu?
January 18, 2019
Tam Muội