Lạc Mất Tình Nhau – I
Bầu tĩnh mịch nghe niềm riêng chao đảo
Siết can trường cơn bão chợt đi qua
Tưởng hồng duyên dật lạc ửng ráng tà
Nào rạn vỡ xót xa dòng đánh cược
Hoàng hôn tím cô đơn lê từng bước
Nghĩa vợ chồng đục nước ngược bể dâu
Có phải chăng giông tố đọng mưa sầu
Hoa nhạt phấn đượm mầu vàng võ úa
Hay ánh nguyệt lu mờ không sáng sủa
Vải sơ sài chẳng lụa bóng như xưa
Nên lời yêu tha thiết bỗng dư thừa
Đãi bôi để hầu vừa lòng phối ngẫu
Vì cuộc sống vạn điều anh muốn giấu
Mãi hững hờ khiến giậu đổ bìm leo
Giờ trách em phủ khó lúc ngặt nghèo
Nỡ hắt hủi cầu keo sơn gãy gánh
Nếu nghịch lối ngăn đường chim xoải cánh
Cũng đừng gieo ám ảnh nỗi chán chường
Sương rắc trùm khúc vạn kỷ uyên ương
Bởi hai đứa tổn thương chìm đau khổ
Ngừng lưỡng lự nghĩ ra ngàn thách đố
Dùng uy quyền đào hố lấp chôn em
Khoé lệ khan ấm ức quạnh quẽ rèm
Vạt nắng rụng nhá nhem bờ nhiệt huyết
Em chấp nhận rút lui tình đoạn tuyệt
Mặc tro tàn cố quyết định chia tay
Dù tương lai đầy rẫy chuỗi đoạ đày
Trong ngục tối tháng ngày buồn trống trải.
April 18, 2019
Tam Muội