Chiều Chơi Vơi
Tiếng còi tàu như xé nát không gian
Chim ngơ ngẩn gọi đàn bay thảng thốt
Phút đưa tiễn mắt vương niềm ủ dột
Nẻo đi về chỉ một bóng hình em
Nắng hững hờ phủ bảng lảng nhá nhem
Nàng dế nhũi lèm bèm bên thềm vắng
Nỗi u uẩn siết tơ lòng dai dẳng
Chợt giọt buồn mặn đắng thấm vành môi
Năm tháng qua trông ngóng dạ bồi hồi
Hoàng hôn tím đơn côi vùng nhung nhớ
Nhìn lá đổ tưởng duyên tình tan vỡ
Mộng nhạt nhoà nức nở dưới hàn sương
Lối hẹn xưa hoa cỏ mọc chán chường
Em đặt bước sao đường nghiêng khập khiễng
Cơn lồng lộng mênh mông bờ xiểng niểng
Hoạ mi sầu bỗng biếng điệu véo von
Những chênh chao thắc thỏm khiến héo mòn
Câu ước thệ sắt son hoài khắc giữ
Luồng sóng bạc chắc vui miền lử thứ
Chóng quên rồi thôn nữ lấm bùn quê
Chiều hanh hao ảm đạm phủ tứ bề
Anh biền biệt sơn khê càng ủ rũ
Mây lãng đãng lạnh lùa con gió hú
Tay khẽ khàng nhặt nụ úa ngoài sân
Cũng chiều nay đã thấu đáo mọi phần
Đành chôn chặt lời ân nồng thắm ái
Ôm nuối tiếc chuốc ưu phiền khờ dại
Khép tim buồng dệt mãi khúc đau thương.
June 4, 2019
Tam Muội