Hoài Trông Cánh Nhạn

Gió đong đưa xào xạc những tàng cây
Bay lất phất tóc mây màu thương nhớ
Chợt hoài niệm giấc mơ hồng tan vỡ
Của một thời trăn trở siết con tim

Chiều hôm nay sa mạc bỗng im lìm
Thiếu lảnh lót đàn chim tung vạt cánh
Và tia nắng loang dần soi khung sảnh
Để nỗi buồn hiu quạnh chiếm không gian

Anh quên rồi thắm thiết mộng chứa chan
Ngàn gắn bó tay đan vào hẹn ước
Nay hờ hững cuộc tình đem đánh cược
Khiến ưu sầu trải bước dưới cô đơn

Dòng sông xanh đẩy mạch nước chờn vờn
Con sóng dập từng cơn thuyền chao đảo
Buồm tơi tả gập ghềnh treo giông bão
Trách nhau vì con tạo mãi vần xoay

Nửa mảnh đời hẩm phận vẫn loay hoay
Muốn xoá hết nguôi ngoay theo ngày tháng
Chẳng vướng bận tơ lòng buông lơ đãng
Tự nhủ thầm hãy ráng cố mà quên

Ảnh đèn đường lấp loé đã nổi lên
Sao em cảm tiếng rền vang trống vắng
Duyên với nợ gieo bao nguồn mặn đắng
Ray rứt niềm lẳng lặng luống suy tư

Cánh thư xưa nhoà nhạt dáng lừ đừ
Cuốc đồng vọng gật gừ đêm lẻ bạn
Đau rã rượi trập trùng câu than vãn
Hỡi canh tàn! Cánh nhạn nỡ hoài trông…

Mất nhau rồi dang dở có phải không
Hay sương muộn bập bồng vương mắt biếc!

February 18, 2019
Tam Muội