Tháng Tám Sầu Khơi
Tháng tám rồi vẫn đọt nắng hanh hao
Phượng ủ rũ thì thào bên cỏ lá
Đất sa mạc cỗi cằn khơi buồn bã
Mưa vụng về để đá sỏi cút côi
Ghế công viên đơn lẻ góc em ngồi
Gom hoài niệm bồi hồi rung lạc nhịp
Trang nhật ký thuở thời chưa viết kịp
Nay ngập ngừng có dịp mở ra xem
Bóng hình anh dõng dạc lúc dạy kèm
Kia khu phố nhá nhem đèn sánh bước
Nọ quán cóc nghịch đùa vui cá cược
Đó vỉa hè mộng ước nguyện thề duyên
Ngày tụ trường chờ đợi phút hàn huyên
Trốn chúng bạn vành khuyên nhìn lúng liếng
Từng ngõ ngách bặt im lìm lặng tiếng
Dáng khù khờ với kiếng cận thật to
Thoáng rụng rời trống ngực bỗng đắn đo
Chân đờ đẫn lần mò rê trĩu nặng
Quấn tâm khảm dậy niềm ưu lo lắng
Luống ngỡ ngàng anh chẳng nói một câu
Anh ra đi em quạnh quẽ dưới bầu
Nghe ray rứt vì đâu tình nên nỗi
Nỡ ngoảnh mặt cắt nhành bông quá vội
Chuyện chúng mình mắc lỗi phải em chăng?
Mười bốn năm trí não mãi dùng dằng
Bao phiền muộn khiến hằng đêm thao thức
Thiếu vắng anh đời như rơi xuống vực
Sầu lụy sầu uất ức thể nào nguôi.
August 10, 2019
Tam Muội