Cùng Ôn Lại Dĩ Vãng Buồn
“Từ vô thỉ Muội lần về hiện kiếp
Để gặp Huynh nối tiếp nghĩa ân tình”
Câu bất hủ bình sinh là quả nghiệp
Dẫn dắt đường Chàng Thiếp tới hồn linh
Buổi tái ngộ chúng mình còn bỡ ngỡ
Khơi ẩn tiềm nhung nhớ chợt đong đưa
Chốn bộ lạc, rặng dừa, hồng hoa nở
Dưới mái nhà chồng vợ chuỗi say sưa
Nhưng da diết cù cưa vang âm ỉ
Hiếu chẳng tròn tâm trí vọng miền quê
Nơi Cha Mẹ não nề bao niên kỉ
Trông ngóng con rầu rĩ rớt dầm dề
Ngày tạm biệt hiền thê, xuôi đất tổ
Bến sông xanh sóng vỗ tiễn mạn thuyền
Hẹn nhật nguyệt, vàng xuyên, đào chớm rộ
Phút trùng phùng kết khố thấm đượm Quyên
Dường năm tháng phỉ nguyền phôi phai nhạt
Chờ mãi chờ muối xát tận ruột gan
Đêm đằng đẵng châu tràn mi từng hạt
Tối dẳng dai ngột ngạt phủ non ngàn
Nên lặn lội quan san hầu tìm kiếm
Cõi Ta Bà mầu nhiệm gặp lại anh
Vướng nghịch cảnh đoạn đành tô khung điểm
Xám tro tàn, vực hiểm, tuyết bám quanh
Rồi thi phú ngọn ngành luôn chia sẻ
Vơi nỗi buồn, ngấp nghé cảm nguồn vui
Mặc trống trải ngậm ngùi chăn đơn lẻ
Xoá oái oăm quạnh quẽ đẩy giật lùi
Dẫu thỉnh thoảng sụt sùi hoen khoé lệ
Giông bão dồn kiệt quệ ngả nghiêng cây
Gốc cứng cáp buộc dây chằng chịt rễ
Há lung lay! Ngạo nghễ mối duyên nầy.
September 23, 2019
Tam Muội