Bên Đời Lạc Lõng Hồn Hoa

Đêm thao thức với tàng dầu khắc lụn
Nỗi niềm riêng nát vụn đoá quỳnh lan
Mối tình sâu bỗng phấp phỏng ngập tràn
Đời rã mộng miên man chùng tâm khảm

Thế là hết duyên treo lồng mây xám
Anh hững hờ trải thảm bước phồn hoa
Em chênh vênh lạnh lẽo suối loà xoà
Khơi hệ luỵ vỡ oà bao nhức nhối

Tiếng xào xạc khẽ khàng cơn gió thổi
Điệu phong linh cứ trỗi khúc liên hồi
Cho não nề mắt hướng vọng xa xôi
Tim quặn thắt vành môi ươm giọt đắng

In đối bóng trong căn phòng vắng lặng
Nhặt tơ vò đằng đẵng chuỗi suy tư
Anh ra đi là giết nửa trái nhừ
Nụ héo úa ngất ngư rầu dâu bể

Buồn dằng dặc bão trùm lên cung quế
Xuân chưa tàn sao để lá vàng rơi
Nghe chơi vơi ray rứt dưới khung trời
Những thương nhớ khiến tơi bời cõi dạ

Mưa nhểu hạt hay châu ròng lã chã
Mà gối chăn như đã thấm đọt sầu
Ngẫm mai nầy em biết phải về đâu
Khi lạc lõng phủ bầu đen đơn chiếc

Thuyền rẽ lối trập trùng trên sóng biếc
Cố níu ghì tàn tiệc nhận chua cay
Đành đôi nơi dẫu nghịch cảnh đoạ đày
Chôn đáy mộ tháng ngày xưa thân ái.

March 13, 2019
Tam Muội