Há Sờn Vạt Bâu
Vang đồng vọng cú kêu non nỉ
Tiết giao mùa lạnh khí hậu sang
Bên song ngắm bóng trăng vàng
Mà xa xót phận lỡ làng trúc mai
Đêm quạnh vắng trang đài lặng lẽ
Bút miệt mài khảy nhẹ dòng thơ
Ngả nghiêng nguệch ngoạc vật vờ
Tóc buông ủ rũ xác xơ cõi lòng
Buồn dằng dặc đèn chong thao thức
Điểm canh năm trống ngực dập dồn
Ngậm ngùi nuốt lệ vô ngôn
Bỗng nhiên giông tố, càn khôn mịt mùng
Thiếp cũng biết tình chung son sắt
Nhưng hoá công sắp đặt vạn điều
Ruộng đâu bát ngát phì nhiêu
Người nao thể mãi đăm chiêu tháng ngày
Hoa nở rộ bướm say hút mật
Mây đẩy đùn phải lất phất mưa
Gió lay ắt mấy rặng dừa
Hề yên vững trụ đong đưa xạc xào
Bởi tại rớt chênh chao viễn cảnh
Đượm thêm màu óng ánh pha lê
Khiến sỏi đá, ngõ đi về
Lắc lư khập khễnh não nề gót chân
Chừ thấu hiểu nhiều lần Chàng đã
Nén nghẹn ngào băng giá bủa quanh
Ngổn ngang tâm sự chòng chành
Vẫn luôn vồn vã, há đành rẽ uyên
Giấc Vu Giáp thuyền duyên tiền định
Đoạn cuối đời chẳng tính thiệt hơn
Chung tay xoá vết chập chờn
Chỉ tơ siết chặt, đố sờn vạt bâu.
November 1, 2019
Tam muội