Phận Gái Thuyền Quyên
Đời nhi nữ mười hai bến nước
Đục hay trong xuôi ngược cũng đành
Pháo hồng kiệu rước thuở xanh
Lênh đênh sóng biển chòng chành nông sâu
Rời cắt rún làm dâu xứ lạ
Lỡ Mẹ chồng đanh đá chanh chua
Đứa em gắt gỏng theo hùa
Trần ai gió giật tuyết lùa thân côi
Những buổi tối góc ngồi thút thít
Nhớ xóm làng siết ghịt lòng đau
Bờ đê, ngọn lúa, giang tàu
Cây đa cổ thụ sắc màu quê hương
Tiếng chim vạc kêu sương da diết
Quặn thắt tim rũ riệt tơ chùng
Biết chăng ơi hỡi tình chung
Một lần xuất giá não nùng tâm can
Dẫu ngày tháng muôn vàn trái đắng
Gắng tìm vui lẳng lặng bên con
Dưỡng sinh nuôi nấng vuông tròn
Mai sau khôn lớn…ngoại còn phương xa…
Nghe Nàng kể cảnh nhà xót cảm
Mãi chôn sầu lấp thảm mình ên
Cùng là phận gái nhờ hên
Gặp nơi gửi gắm, ấm mền gối chăn
Đường khúc khuỷu loằn ngoằn vô số
Thương thuyền quyên mạng khổ lao đao
Đêm nay trải bút nghẹn ngào
Trút bầu tâm sự ẩn vào trang thơ.
December 12, 2019
Tam Muội