Nuối Tiếc Thời Qua
Vạt nắng cuối ngày khàng khẽ rơi
Vầng mây bảng lảng phía chân trời
Đàn chim vội vã bay về tổ
Mấy chú cá khoi…cũng tạm thời
Chợt làn gió lạnh thổi buồng tim
Để ngấm, để đau, để nhận chìm
Một quãng chợ đời, luôn đối mặt
Tảo tần nhặt nhạnh bấy đường kim
Cái tuổi hồn nhiên đã chóng qua
Giờ đây nửa khuyết đang dần dà
Mà chưa hứng trọn niềm mơ ước
Toàn thấy khói sương quyện bóng tà
Phút giây tư lự khiến ưu sầu
Mỏng mảnh kia rồi sẽ đến đâu
Mục rữa lún sâu vào cõi đất
Dụng phân tươi tốt, thắm hoa mầu?
Hay chỉ đơn thuần theo tuế nguyệt
Lần hồi tiều tuỵ, xác khô khan
Nằm trơ quạnh quẽ chờ vi vút
Cuồn cuộn dập dềnh cho nát tan?
Ta thèm níu lại khoảng không trung
Xua đuổi tương lai vốn mịt mùng
Trở ngược thuở thời còn tấm bé
Ngây ngô, khờ dại, chẳng mông lung
Có thể ngả đầu vai Mẹ yêu
Được Cha lưng cõng mỗi khi chiều
Cùng Hai lặn lội trên đồng cỏ
Thả giấc tiêu giao với cánh diều.
March 14, 2020
Tam Muội